Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại
nhưng dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhắc đến những kỷ niệm
sâu sắc về thầy cô và mái trường. Những ký ức tuổi thanh xuân, kỷ niệm đẹp nhất
của tuổi học trò lại ùa về trong tôi. Ở đó, thầy cô là cha, là mẹ, bạn bè là
anh em gắn bó mật thiết với nhau và cùng tạo nên những kỷ niệm khó phai mờ. Suốt
những năm tháng cắp sách đến trường chắc chắn ai cũng có ấn tượng sâu sắc về thầy,
cô giáo nào đó, những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời, truyền dạy
không chỉ kiến thức mà còn là cách sống, đạo lí làm người.
Tôi cũng vậy, thầy Đinh Văn Đại, giáo viên chủ
nhiệm lớp 12H, là một người Thầy mà tôi luôn yêu quý và ngưỡng mộ. Thầy không
chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người đã dạy tôi cách nhìn nhận cuộc
sống, cách đối mặt với thử thách, và quan trọng nhất, thầy đã giúp tôi trưởng
thành hơn qua từng ngày học tập.
Ngay từ những buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận
được sự ấm áp và chân thành từ Thầy. Mỗi sáng, khi bước vào lớp, Thầy luôn nở nụ
cười hiền hòa, ánh mắt trìu mến. Thầy luôn dành thời gian để lắng nghe, chia sẻ
với chúng tôi những câu chuyện không chỉ về học tập mà còn về những vấn đề cuộc
sống. Thầy dạy tôi rằng, học không chỉ để thi cử mà còn để trở thành những con
người tốt, biết yêu thương và tôn trọng bản thân cũng như những người xung
quanh.
Có một lần, trong một buổi sinh hoạt ngoại
khóa, lớp tôi đã tổ chức một chương trình viết thư gửi những người Thầy, Cô mà
chúng tôi yêu quý. Khi tôi viết xong lá thư dài, tôi cảm thấy có điều gì đó ngần
ngại, nên chỉ dám để bức thư trong ngăn bàn mà không gửi. Thầy đã phát hiện ra
và nhẹ nhàng hỏi tôi về những suy nghĩ, lo lắng trong lòng. Với sự chân thành
và ân cần, thầy đã giúp tôi tìm ra những cách để đối diện với những khó khăn, đồng
thời cũng khơi dậy trong tôi niềm tin vào khả năng của chính mình. Qua những lời
chia sẻ ấy, tôi đã học được bài học về sự dũng cảm trong việc đối mặt với những
nỗi lo sợ, và từ đó, tôi tự tin hơn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình.
Khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp, lớp tổ chức
một buổi tiệc chia tay để bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô. Đến lượt tôi,
tôi không thể kìm nén được cảm xúc và nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi nói với Thầy
rằng, Thầy chính là nguồn động viên lớn nhất giúp tôi vượt qua những giai đoạn
khó khăn trong cuộc đời học sinh. Thầy nhìn tôi, ánh mắt Thầy đầy sự tự hào và
yêu thương, nói rằng, điều làm Thầy hạnh phúc nhất không phải là những điểm số
cao mà là khi thấy học trò của mình trở thành những con người tốt, có ích cho
xã hội. Những lời nói của Thầy vẫn vang vọng trong tôi cho đến tận hôm nay.
Mái trường và những người thầy cô luôn là nguồn
động viên lớn lao, giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Cảm ơn Thầy,
cảm ơn mái trường đã cho tôi những người thầy, người cô tuyệt vời, những người
đã chắp cánh cho ước mơ và hy vọng của tôi bay cao, bay xa hơn. Những ấn tượng
sâu sắc về thầy và mái trường sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp đẽ, là hành trang quý
giá theo tôi suốt cuộc đời.
Những kỷ niệm về Thầy sẽ mãi in đậm trong tâm hồn
tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học quý giá mà thầy đã trao cho tôi,
những bài học về tình yêu thương, sự kiên nhẫn và khát khao vươn tới ước mơ. Thầy
chính là ngọn đèn dẫn đường, soi sáng con đường tôi đi, giúp tôi trưởng thành
hơn trong cuộc sống.
Xin cảm ơn Thầy, người thầy đáng kính mà tôi
luôn yêu quý và ngưỡng mộ. Những ấn tượng sâu sắc về thầy sẽ là hành trang quý
giá theo tôi suốt cuộc đời.